có một phố vừa đi qua phố

Câu hỏi mở quán phở cần bao nhiêu vốn thường gặp phải tại bất kỳ ai mong muốn sở hữu riêng cho mình một tiệm phở chất lượng. Hotline: 0934444630 - 0898669222 Có Một Phố Vừa Đi Qua Phố là một hạnh ngộ muộn mằn của mình với Đinh Vũ Hoàng Nguyên, bởi vào thời điểm chị mình mang cuốn sách này về, chú đã đi xa rồi. Nhưng mình vẫn cảm thấy rất may mắn vì đã được nhẹ bước vào trần gian của Có Một Phố Vừa Đi Qua Phố Tôi tìm mua “Có một phố vừa đi qua phố” sau hôm em trai đưa lên Facebook để khoe … cái bìa.. Thật sự, lúc cầm sách mới là lúc tôi nghiêm túc và chí tình “đọc Đinh Vũ Hoàng Nguyên” – dù biết thừa từ 3 năm trước tên anh, truyện ngắn của anh, thơ của anh và đặc biệt là bài “Những huyết cầu tổ quốc Có Một Phố Vừa Đi Qua Phố 6. Đọc truyện ngắn của Đinh Vũ Hoàng Nguyên, mình bất giác nghĩ đến Nam Cao. Ấy nhưng truyện của Đinh Vũ Hoàng Nguyên lại có những cái kết khiến mình thấy những mảnh trời xanh biếc, những tán cây mướt mắt mùa hè. Nó đầy mùi rác rưởi Qua ngày giỗ đầu vẫn thọ, cuối cùng những người hâm mộ anh vẫn rất có thể lưu một cuốn nắn sách của anh ấy trên kệ sách – “Có một phố vừa đi qua phố” – đáng nhớ của chiếc người hồi này đã làm cho chúng ta vui hằng ngày bởi phần lớn entry ngắn thêm Site De Rencontre De Femme Gratuit Somme 80. Có Một Phố Vừa Đi Qua Phố “Ta bên nhau trên phố của bao người Bao ân tình vừa đi qua phố Có một phố vừa đi qua phố! Có một người lắng phố, bên em.” Nhận định “Đinh Vũ Hoàng Nguyên mất rạng sáng 23 tháng Ba năm 2012, đúng sinh nhật lần thứ 38. Chàng nhà thơ này chưa có thơ xuất bản, nhà văn này không có truyện ngắn đăng báo, họa sĩ này chưa có triển lãm cá tất cả những ai từng biết Nguyên qua blog Lão thầy bói già, qua Facebook với nick Đinh Vũ Hoàng Nguyên đều đã kịp chiêm ngưỡng những bức họa tràn trề màu xanh hy vọng của Nguyên, đã kịp say sưa theo dõi những truyện ngắn Nguyên post lên mạng làm nhiều kỳ, lôi cuốn, hồi hộp, cười đau cả ruột mà nước mắt ứa ra lặng lẽ.”- Báo Tuổi trẻ “Coi chữ nghĩa là một cuộc chơi nghiêm túc, Đinh Vũ Hoàng Nguyên hoàn toàn xa lạ với sự nhạt, là bi kịch của bất kỳ ai thiết tha với nghệ thuật, và là thảm họa cho người thưởng thức, chẳng cứ văn chương.”- Nhà văn Lê Minh Hà “Vườn thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên Đó không là một khu vườn ngát hương của muôn hồng, nghìn tía với ong bướm rập rờn… Ở đó chỉ có một cơn mưa pha màu’ lạ lùng như cổ tích mờ xa, một màu hồng phai gợi hồi ức tình yêu ấm áp và bé bỏng như đốm lửa, một em’ như vầng đêm giữa nắng’, một nốt lặng âm thầm trôi trong câu vọng cổ’ mênh mang… Cứ thế, một thế giới gợn buồn mà thật xôn xao hiện về, thế giới của không gian nghệ thuật rất thực mà rất ảo, diệu vợi xa xôi mà cũng thật gần!”- Lê Uyển Văn, Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng..... Xuất bản Tác giả The Poem Thứ sáu, 13/11/2020 1608 GMT+7 1608 13/11/2020 Đinh Vũ Hoàng Nguyên là một cây bút tài hoa dù cuộc đời ngắn ngủi. "Có một phố vừa đi qua phố" là một bài thơ hay, cũng là tên tập sách duy nhất của anh để lại. Có bao người vừa đi qua phố Có một phố vừa đi qua phố Có chút lòng khẽ chạm… làn rêu. ***Phố, kẹo lạc kẹo vừng Con dế thơ ngây gáy vào cơn ngủ Nắng câu Kiều thơm gió những vòm đêm Cánh cò lạc bờ đê Cò dò trên ngói Bỗng gặp cái cò trong tiếng à ơi… ***Phố, làng lúa làng hoa Người trong phố về quê trong phố Ngã tư lòng Vương Ngát sen hương… ***Phiên chợ đầu hôm Sông Hồng cong mình trên bờ vai thành phố Người quang gánh gánh làng về phố Mùa nước đỏ mắt người cũng đỏ Mỗi mảnh trăng phôi trên mỗi mảnh đời… ***Cửa ô Im lìm Đoàn quân Chuyển mình lên biên giới Những giọt máu hai mươi hợp dòng xa phố Ngọn đèn - Tim Cháy thâu sương… Có người cha tiễn con, Mắng vợ mình mau nước mắt Nhưng đêm ấy là đêm Mờ mưa, sao tắt Gò má người cha Mọng Thắp Ánh sao…***Vỉa hè lang thang Đứa trẻ không nhà Trèo sấu trèo me đi bán Sau cơn mưa Gãy rắc Cành me… Người đàn ông Nước mắt không rơi suốt thời chinh chiến Bỗng mặn mòi se giọt giữa vành môi***Khúc ơ khúc ơ… Đêm qua Tiếng rao cũ lạc người trên gác cũ Có cụ già cô đơn bỏ phố Chị hàng rong Đặt tấm bánh trên bàn thờ, hương đỏ Những mảnh lòng chưa thành quen trong phố Khóc ngậm ngùi tiễn tưởng một người thân.***Bình minh bay từ khung cửa sổ Dòng sông trôi từ khung cửa sổ Đa nuýp Xanh Sắc cốm Vòng Những mảng trầm thiêm thiếp giấc đông Bỗng mở mắt cài hoa lên tháng Có người con gái Dịu dàng đưa tháng qua môi ***Ta bên nhau trên phố của bao người Bao ân tình vừa đi qua phố Có một phố vừa đi qua phố! Có một người lắng phố, bên em. Em hồn nhiên cho phố hồn nhiên Tóc phả mái bên chiều Phai phai nắng ngói… Thân thương quá! Lòng sao chợt hỏi Phố của mình có nối… phố trong em?Lời bình của TS Nguyễn Thanh Tâm Bài thơ Có một phố vừa đi qua phố có thể nói là tác phẩm nổi bật, được lấy làm tên chung cho cả tập thơ của Đinh Vũ Hoàng Nguyên. Phố của mỗi người, phố của ngày xưa, phố trong hoài niệm, của anh và em, của những gì còn mất chập chờn trong dòng thời gian. Nhịp điệu bài thơ tựa như một cơn mưa giăng mắc với hình ảnh đồng hiện Phố xưa và phố nay, người ở phố và đi qua phố, bầu trời, căn nhà, ô cửa, mùi hương và ánh sáng, nước mắt và vì sao, lịch sử và từng thân phận, sự hiện hữu và phôi phai… Cái nhìn của Đinh Vũ Hoàng Nguyên rất sâu, để gọi dậy những đời phố nối vào nhau đi giữa thăng trầm. Ngang qua đời phố, có đời anh và em, nối vào nhau không những hồn nhiên thân thương? Bài thơ dừng lại nhưng thanh âm của niềm yêu mến vẫn còn ngân mãi. Có một người lắng phố… bên em! Đinh Vũ Hoàng Nguyên Phố của ta Phố Đinh Vũ Hoàng Nguyên Hà Nội Hoài niệm Ta bên nhau trên 5 dựa trên 2 đánh giá 2 đánh giá của khách hàngLúc đọc quyển sách này, bạn sẽ tự hỏi có phải mình đang thấy một chàng trai, mặc kệ mùi đời qua những dòng văn chăng ? Thoải mái sống, thoái mái vui chơi. Có những người bạn chí cốt, những ký ức, những niềm vui. Quyển sách đáng đọc, giống như tác giả đã nói. Đọc xong không đọng lại gì về nhân văn, đạo đức cả đâu. Chỉ là những mảnh ký ức, tác giả ghi lại để người người theo đó tìm về bản ngã trong mục All“Ta bên nhau trên phố của bao ngườiBao ân tình vừa đi qua phốCó một phố vừa đi qua phố!Có một người lắng phố, bên em.”Nhận định“Đinh Vũ Hoàng Nguyên mất rạng sáng 23 tháng Ba năm 2012, đúng sinh nhật lần thứ 38. Chàng nhà thơ này chưa có thơ xuất bản, nhà văn này không có truyện ngắn đăng báo, họa sĩ này chưa có triển lãm cá tất cả những ai từng biết Nguyên qua blog Lão thầy bói già, qua Facebook với nick Đinh Vũ Hoàng Nguyên đều đã kịp chiêm ngưỡng những bức họa tràn trề màu xanh hy vọng của Nguyên, đã kịp say sưa theo dõi những truyện ngắn Nguyên post lên mạng làm nhiều kỳ, lôi cuốn, hồi hộp, cười đau cả ruột mà nước mắt ứa ra lặng lẽ.”- Báo Tuổi trẻ“Coi chữ nghĩa là một cuộc chơi nghiêm túc, Đinh Vũ Hoàng Nguyên hoàn toàn xa lạ với sự nhạt, là bi kịch của bất kỳ ai thiết tha với nghệ thuật, và là thảm họa cho người thưởng thức, chẳng cứ văn chương.”- Nhà văn Lê Minh Hà“Vườn thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên Đó không là một khu vườn ngát hương của muôn hồng, nghìn tía với ong bướm rập rờn… Ở đó chỉ có một cơn mưa pha màu’ lạ lùng như cổ tích mờ xa, một màu hồng phai gợi hồi ức tình yêu ấm áp và bé bỏng như đốm lửa, một em’ như vầng đêm giữa nắng’, một nốt lặng âm thầm trôi trong câu vọng cổ’ mênh mang… Cứ thế, một thế giới gợn buồn mà thật xôn xao hiện về, thế giới của không gian nghệ thuật rất thực mà rất ảo, diệu vợi xa xôi mà cũng thật gần!”- Lê Uyển Văn, Có bao người vừa đi qua phốCó một phố vừa đi qua phốCó chút lòng khẽ chạm … làn Vũ Hoàng Nguyên “Có một phố vừa đi qua phố” được xếp vào mục tạp văn, nghĩa là một tác phẩm mà người đọc có thể tìm hiểu, nghiền ngẫm theo bất kì cách nào họ muốn. Và kể cả trước khi biết được điều đó, mình cũng đã đọc quyển sách này theo một cách ngẫu hứng nhất từ trước tới giờ. Lúc ban đầu mình dự tính đọc từ đầu đến cuối, theo trình tự mục lục. Nhưng đọc được dăm ba bài thơ đâm chán, chẳng còn động lực theo tiếp nên nhảy phắt sang mục truyện. Đọc thử một bài. Thấy hay hay. Tiếp bài thứ hai, ba, bốn,.. Đến khi đọc được 1/3 phần truyện thì mình lại lật trở lại phần thơ, mở trang bất kì trúng bài nào đọc bài đó. Rồi mình lại lật về tận cuối sách, xem mục lục, thấy tên bài nào kêu thì nhảy cóc luôn qua bài đó. Rồi trùng hợp thay cái bài có tên kêu ấy là bài tiếp theo của phần truyện bị bỏ dở. Thế là mình đọc một lèo hết phần truyện, sau đó quay lại đọc lướt hết phần thơ, thấy bài nào có vẻ hay thì dừng lại đọc hết. Quyển sách được chia làm hai phần chính là thơ và truyện. Thú thực là mình không thích phần thơ, vì mình không cảm được mấy cái chất thơ của tác giả cũng như ý nghĩa ẩn trong các câu vần. Đến tận thời điểm viết bài post này thì mình cũng chưa đọc hết tất cả các bài, và có lẽ trong số những bài đã đọc, thì “Đi qua” là bài đi vào lòng mình nhất. Ta đi qua một lần sen úaMới biết mình chưa hiểu một làn đi qua một lần người hátMới biết mình chưa hiểu một niềm đi qua một lời không ngỏMới biết mình chưa hiểu mình đâu!Ta đi qua một ngày thật lặngChợt giật mình, chưa hiểu về qua – Đinh Vũ Hoàng Nguyên Thất vọng với phần thơ bao nhiêu, thì mình “thỏa mãn” khi đọc phần truyện bấy nhiêu. Mỗi mẩu truyện tác giả viết đều rất thật và có hồn, khiến mình cảm giác như chúng được bê nguyên xi từ cuộc sống thường nhật vào trong các trang giấy vậy. Tuy nhiên, cái sự thỏa mãn ấy chẳng đến ngay lập tức. Khi đọc một hai mẩu truyện đầu, mình phải nán lại đôi chút để tiếp nhận những cụm từ tế nhị, những câu chửi thẳng và thật của các nhân vật mà tác giả đưa vào rất… tỉnh. Vốn chưa bao giờ ưa cái cách nói thô tục nên mình thừa nhận là đã thấy chúng phản cảm đôi chút. Thêm nữa là những quan điểm, những suy nghĩ của nhân vật trong các mẩu truyện phần lớn thuộc về thế hệ trước và có đôi điều đã không còn phù hợp và đúng đắn trong xã hội ngày nay nữa. Lão Hoán chân khẳng khiu, quần đùi rộng, lại nhàu như lò xo, lúc ngồi ăn chim thòi ra mâm. Ngà trở đầu đũa gắp chim lão Hoán, bảo “Tưởng miếng thịt!” Lão hoảng, bật nhỏm dậy, cộc đầu vào thành máy khâu. Chồng Ngà đang kê chén rượu lên miệng, đổ oạch ra cười sặc sụa, sùng sục ho. Mụ Điếc bảo ” Con đĩ kia sao mày vô duyên thế!”trích “Nhà cuối ngõ” trong phần Truyện ngắn Nhưng dần dà, càng đọc mình lại càng bị cuốn hút bởi cái hành văn ấy. Tục mà lại có duyên, bậy mà lại chỉ thấy buồn cười; cái phản cảm ban đầu dần tan biến lúc nào không hay. Về đến những trang gần cuối của quyển sách, mình đã thực sự bị tác giả thuyết phục với lối viết đi vào lòng người theo một con đường rất lạ ấy, phần nào dịu đi cái định kiến “nói/chửi bậy là xấu”. Có một điểm mà mình rất mê khi đọc những mẩu truyện trong quyển sách này, đó là cách dùng từ của tác giả. Những tính từ, động từ hết sức tượng hình tượng thanh được đưa vào trong câu giúp người đọc có thể tưởng tượng được trọn vẹn cái hình ảnh đang được miêu tả. Những danh xưng, nickname cho các nhân vật sao mà hợp lý và gần gũi vô cùng, tạo cảm giác như đọc xong là đã có đôi phần quen biết với họ. Mỗi chữ, mỗi câu, mỗi tình tiết dường như cũng đều được tác giả chọn lọc rất cẩn thận và sắp xếp logic, hợp lý. Đọc mà cảm thấy mọi chi tiết đều rất đúng và đủ, không thừa không thiếu lấy một dấu, đọc mà cứ tự hỏi sao tác giả … hiểu mình thế, biết chỗ nào có thể khiến mình cảm động, chỗ nào khiến mình phải tủm tỉm cười không dứt. Có những mẩu truyện đọc xong phải ngẫm, có những mẩu thì đã bật cười khi còn chưa kết thúc và có những mẩu thì phải đọc lại thêm nhiều lần nữa. Có thể nói, Đinh Vũ Hoàng Nguyên có một lối viết rất “đời”, rất độc, chỉ cần đọc vài câu có lẽ đã có thể nhận ra văn phong. Những câu chuyện đọc cảm thấy giản dị, đời thường, mà sao qua cách viết của tác giả lại hấp dẫn đến vậy. Đọc tác phẩm mình cũng thêm một lần nhận ra, rằng Tiếng Việt hay và kì diệu thế nào qua cách mà những từ ngữ nhảy múa, kết hợp với nhau thành câu; cách mà chỉ những từ ngữ ấy mới có thể trọn vẹn biểu đạt những điều mang đậm chất Việt Nam. Đúng như nhà báo Thu Hà đã bình trong lời mở đầu sách ” Chuyện là của riêng, mà viết ra khiến người không can dự phải đọc không dứt được, thế có nghĩa là tài. Thế có nghĩa là người viết đã mở được cửa cho đời vào.” “Có một con phố vừa đi qua phố” là tuyển tập thơ và văn, cùng các đoạn viết ngắn trên mạng xã hội của cố họa sĩ Đinh Vũ Hoàng Nguyên, được tổng hợp và xuất bản khi tác giả đã vĩnh viễn ra đi. Năm 2014, “Có một phố vừa đi qua phố” được Hội liên hiệp văn học nghệ thuật Hà Nội trao giải thưởng Văn học nghệ thuật Thủ đô. Ảnh albertshadou Văn và thơ – tục và thanh. Quả là một tổ hợp kỳ dị, từ một con người kỳ lạ lại không kém phần tài hoa. Khi mà văn của anh cứ thở ra là bậy cả thước. Ấy vậy mà vẫn thấy yêu, yêu cái con chữ trơ trẽn lẳng lơ ấy, bởi nó gia giảm hợp tình hợp lý giữa tục và thanh. Cũng bởi vì sau những tiếng cười khó kìm nén, là khoảng lặng, là trầm lắng, là buộc người đọc phải nghĩ suy. Đó là lối sống thối nát của một bộ phận cán bộ tri thức nửa mùa mang căn bệnh sĩ diện hão bị bịt mồm bởi một mụ đàn bà vô học nhưng chửi hay đáo để mục truyện ngắn “Khu cũ”. Đó là thói mê tín dị đoan mục lảm nhảm “Dân ngu cu đen”. Đó là một lớp dân ta lại không biết sử ta mục lảm nhảm “Nỏ của Vương”… Nhà văn Lê Minh Hà gọi anh là truyền nhân “Số đỏ” lại có chút phảng phất của Nam Cao, cũng không phải ngoa, bởi tính tự trào và phồn thực như thế. Ấy là về truyện, về văn. Còn thơ anh, là cơn mưa pha màu lạ lùng như cổ tích mờ xa, là màu hồng phai gợi hồi ức tình yêu ấm áp và bé bỏng như đốm lửa, là em như vầng đêm giữa nắng, là nốt lặng âm thầm trong câu vọng cổ mênh mang, là bài học cho con về những huyết cầu Tổ quốc, là những nắng lò cò, nắng ú tim, nắng nghịch, nắng ngoan, nắng bàng hoa, nắng sấu… Yêu thương, mượt mà, sâu lắng! Cảm giác như văn và thơ của Nguyên là hai thái cực giữa trào phúng và lãng mạn, giữa thế tục và siêu thực. Lại giống như anh tự nhận rằng, thơ ấy và văn ấy – của Đinh Vũ Hoàng Nguyên hay Lão thầy bói già, đều “mang cùng một chứng minh thư”, lay động tâm hồn độc giả với những thăng trầm cảm xúc. Nguyên không sáng tác phố, anh bê phố vào trang viết của mình. Ảnh “Hằng ngày, nhìn Hà Nội như một con thú, thấy thương ký ức của mình quá. Thế rồi khi viết một bài thơ về Hà Nội của riêng mình, thì gặp rất nhiều chia sẻ. Lại vui, vì hóa ra cái góc lòng ấy còn trong rất nhiều người, Hà Nội vừa đó, vừa qua, mà vẫn còn đó… Thật vui, như gặp lại một tình yêu chưa lỗi hẹn!” – Dòng tâm sự của Nguyên dưới bài thơ “Có một phố vừa đi qua phố”. Nguyên không cho người đọc cái cảm giác là anh đang sáng tác, mà tạo ra bầu không khí quen thuộc thân thương như một buổi chiều se lạnh, tại một quán cóc tường bám rêu xanh, anh em chém gió vài mẩu chuyện nhân lúc trà dư tửu hậu, về Hà Nội, về phố, về con người quanh ta… Phố của Nguyên rất cũ và rất Việt. Như thời gian bỗng dưng bị một sức mạnh vạn năng nào đó bấm nút tạm dừng rồi lại tua đi tua lại những góc Hà Nội trong ký ức, cái Hà Nội ngỡ như đã bị cuộc sống xô bồ đẩy lùi vào dĩ vãng. Cũ kỹ vì bước từ cuộc sống vào văn chương, theo cái lối thuần nhất, bụi bặm nhất, không mài dũa câu từ. Như thể, đời có sao sống vậy, văn có sao viết vậy. Không ngại tục, chả ngại thô. Từ nội dung cho đến con chữ. Có lẽ vậy mà cuốn sách này cũng khá kén người đọc, đối với những ai coi văn chương là phải đẹp đẽ, là phải chọn lọc tinh hoa của ngôn từ, thì có lẽ chỉ nên đọc thơ của Nguyên thôi. Mà dẫu có tục hay thô đi nữa thì cũng không thể trách Nguyên được, khi “Có một phố vừa đi qua phố” là tổng hợp những bài viết được đăng dưới dạng ghi chú và dòng trạng thái của anh trên mạng xã hội – nơi mà bất kỳ cá nhân nào cũng có quyền được thể hiện cái tôi bành trướng của mình. Ảnh Xin mượn lời của kẻ du ca về tình yêu, quê hương và thân phận – cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn “Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu. Thân phận thì hữu hạn. Tình yêu thì vô cùng. Chúng ta làm cách nào để nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời”. Nguyên dùng tình yêu để nuôi dưỡng con chữ của mình. Vượt qua tài năng, là một cái tình rất trong sáng, rất duyên, rất dễ cảm nhận lại quá khó để miêu tả qua từng bài viết của anh. Đọc sách của Nguyên thấy rõ cái chất của một gã làm nghề bôi màu, cái cá tính của một họa sĩ, cái điệu nghệ của một nhà thơ, cái thực của một văn sĩ tả chân, cái cà chớn của một anh chàng hàng xóm cùng lũ bạn thân, cái tình của một người đàn ông yêu vợ, cái thiêng liêng của một người bố thương con… Và cả, cái thuần Việt của một người con đất thủ đô, yêu người, yêu đời, yêu Hà Nội và yêu nước. Nguyên ra đi về cõi vĩnh hằng, để lại câu thơ cuối cùng viết trong bệnh viện “Anh đi cuối những ngày nghiêng ngả bão Biết đời mình, mưa đã mát như em”. Câu thơ hóa giải nỗi đau đớn bằng tất cả an yên và thanh thản nhất, để lại tình yêu và niềm nhớ thương vô vàn. Tưởng nhớ Lão thầy bói già Tự xưng là già đó, nhưng mà có già đâu. Đinh Vũ Hoàng Nguyên mất rạng sáng ngày 23 tháng 3 năm 2012, đúng vào sinh nhật lần thứ 38. Nguyên được độc giả biết đến qua tên gọi Lão thầy bói già, bạn thân thì gọi là gã Bói, vốn học mỹ thuật công nghiệp, làm nghề họa sĩ. Anh là một nhà thơ chưa từng có thơ xuất bản, một nhà văn chưa từng có truyện ngắn đăng báo, một họa sĩ chưa từng có triển lãm cá nhân. Nhưng với tất cả những ai đã từng biết anh qua blog Lão thầy bói già và facebook Đinh Vũ Hoàng Nguyên đã kịp chiêm ngưỡng những thành quả sáng tạo rực rỡ và mặn mòi như chính tâm hồn anh. Ngày anh đi, nhà báo Dương Phương Vinh kể lại như một chuyện không tưởng “Tôi kinh ngạc vì một con người bình thường, không cơ quan đoàn thể, chưa được báo chí lăng xê bao giờ, lại gây được nỗi tiếc thương buồn rầu đến thế cho hàng nghìn, vạn người xa lạ. Có người trân trọng tiễn biệt bằng ngọn nến nhỏ và cánh hoa gửi qua mạng, có người văng tục với ông trời bất công.” Có một cuộc đời đã tan biến tựa cánh hoa bay, nhưng tài năng và tình yêu ở lại. Mong hương hồn anh thanh thản. Mong Đinh Bũm trưởng thành tốt đẹp và luôn yêu mẹ nhiều như ba con. Link mua sách Tiki Lazada Fahasa Shopee Duyên Nếu bạn thấy bài viết này hay, xin ủng hộ team bằng cách dành thêm một giây để click vào quảng cáo. Chỉ 1s thôi, nhưng là cách tuyệt vời để duy trì blog mãi mãi

có một phố vừa đi qua phố