đọc truyện an cư lạc nghiệp

Đọc Truyện An Cư Lạc Nghiệp Tác giả: Đại Đao Diễm Thể loại: ĐAM MỸ, SẮC, , Edit: Nana.Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE. Truyện An Cư Lạc Nghiệp của tác giả Đại Đao Diễm là câu chuyện được chia làm hai phần, phần 1 là An Cư và phần 2 là Lạc Nghiệp. Truyện An Cư Lạc Nghiệp của tác giả Đại Đao Diễm là câu chuyện được chia làm hai phần, phần 1 là An Cư và phần 2 là Lạc Nghiệp. Tên truyện cũng như là ý nghĩa mà tác giả muốn gửi gắm đến người đọc và cũng là mong ước của mỗi người. Hắn đau lòng áy náy, đồng thời hiểu được điều mình thật sự theo đuổi trong cuộc đời này, nhưng không cách nào xác định được người Đọc truyện (HOÀN) [Băng Cửu] Thiên muốn trời mưa, cha muốn gả chồng - Lời nói đầu trên điện thoại, cập nhật hằng ngày. 《 quả phụ mang oa hảo vất vả 》《 đơn thân cha muốn nhị hôn 》《 nhị hôn đối tượng cư nhiên là ta một cái khác cha 》 * thương nghiệp Đọc truyện An Cư Lạc Nghiệp chương 7 tiêu đề 'Today isn't my day'. TruyenYY hỗ trợ đọc truyện tuyệt vời trên Mobile, Tablet và cho tải EPUB. Chương 7 - An Cư Lạc Nghiệp Truyện An Cư Lạc Nghiệp của tác giả Đại Đao Diễm là câu chuyện được chia làm hai phần, phần 1 là An Cư và phần 2 là Lạc Nghiệp. Tên truyện cũng như là ý nghĩa mà tác giả muốn gửi gắm đến người đọc và cũng là mong ước của mỗi người. Hắn đau lòng áy náy, đồng thời hiểu được điều mình thật sự theo đuổi trong cuộc đời này, nhưng không cách nào xác định Site De Rencontre De Femme Gratuit Somme 80. Xém chút nữa Mẹ nó. An Cúc Nhạc vừa mới đùa dâm một câu, đáng tiếc người trước mặt lại không hùa theo, cậu ấy chớp hai tròng mắt đen lóng lánh, nói một câu đúng trọng tâm “Như vậy sẽ bị cảm.” An Cúc Nhạc “…” ừ thì đúng không sai. Ban đêm, hai người đứng trên đường mắt to trừng mắt nhỏ một trận, cuối cùng An Cúc Nhạc người đầy mùi gạo chịu thua trước “Chúng ta… đi thôi.” “Được.” Gần quán bar là một dọc nhà nghỉ mọc lên như rừng, chất lượng từ cao đến thấp tha hồ mà chọn, cứ như một chuỗi hệ thống cộng sinh vậy, ví dụ ở gần trại chăn gà sẽ có lò làm món gà nướng giấy bạc, cảm giác tương tự như thế. An Cúc Nhạc không màng địa điểm, ở đâu thì cũng là thông nhau thôi? Tất nhiên vệ sinh rất quan trọng, không ai muốn đến mấy chỗ vừa nghe đã biết là cô nhi viện cả. An Cúc Nhạc đắn đo giữa motel mình thường vào và loại nhà nghỉ rẻ tiền bốn trăm một lần, mà nguyên nhân y đắn đo là vì… trực giác nói cho y biết, người này có hàng khủng, nhưng không có tiền. Đương nhiên, muốn y bỏ tiền ra không phải là không được, nhưng làm vậy rất giống bao trai, An Cúc Nhạc có vài nguyên tắc quan trọng sau đây y không bao người, người không bao y. Vì thế y chọn chỗ bốn trăm, liếc nhìn cậu thanh niên “Mỗi người hai trăm, ok không?” Dám nói không ok, bất kể hàng khủng cỡ nào, ông đây cũng không thèm! “Ừ.” Cậu thanh niên vẫn không có biểu cảm gì, chỉ yên lặng gật đầu. Hai người một trước một sau bước đi trên con phố khuya tản mát mùi thối nát, An Cúc Nhạc thỉnh thoảng lại quay đầu liếc liếc, phát hiện người nọ lầm lũi theo sát ở phía sau. Lưng thẳng, bước chân vững vàng, giống như đang hành quân, mang theo một loại khí thế lạ lùng. An Cúc Nhạc mê man nghĩ, quái thật, rõ ràng mình mới là bên chủ động, là kẻ kinh nghiệm phong phú đến nỗi có thể đem các loại tư thế viết thành sách, sao lại có cảm giác như… bị một con chó Berger theo dõi? Chó Berger là chó bẹc-giê á, mà để Berger nghe cho sang chảnh tí Hự hự hự. “Chỗ này.” Nhà nghỉ nhìn có vẻ lâu đời, trước cửa treo một mảnh vải đỏ theo phong cách cổ xưa, bên trên in mấy chữ trắng to đùng Qua đêm tám trăm, nghỉ lại bốn trăm. Điểm trừ của chỗ có thiết bị lỗi thời chính là không có quầy tự động, muốn đăng ký phải gặp tận mặt, một ông chú lớn tuổi đeo kính lão đang ngồi đọc báo ở quầy, thấy khách tới thì ngẩng đầu liếc một cái, nói “Bốn trăm bốn giờ.” “Ừ.” An Cúc Nhạc móc ra hai trăm từ cái ví da màu hồng đào, đặt lên bàn, nhìn về phía cậu thanh niên. Cậu ấy thọc tay vào túi, lục lọi một phen, cuối cùng móc ra một tờ ── à không, là một cục tiền giấy đỏ chót, cậu ấy mở cục tiền mở ra, chỉ thấy người cha già dân tộc vốn đang mỉm cười biến thành mặt nhăn mày nhó, kế đó cậu ấy móc ra tiền xu, một xu năm tệ, ba xu mười tệ, hai xu năm tệ, một tệ… Một, hai, ba, bốn, năm… Cậu ấy đếm, con ngươi đen bóng ngước nhìn An Cúc Nhạc, hỏi “Anh có một tệ không?” An Cúc Nhạc “…” Cậu thanh niên hết sức thản nhiên, không hề tỏ vẻ lúng túng khi thiếu tiền, cái cảm giác đi mua đồ mà thiếu mất một tệ thật tình rất muốn nôn, An Cúc Nhạc quyết định làm người tốt một lần. “Có, cầm đi.” Y từng thề, không chi một xu nào cho đàn ông. Bây giờ bỏ ra một tệ, không biết có nên tính là làm trái lời thề hay không. An Cúc Nhạc cầm thẻ mở cửa phòng, hai người bắt thang máy lên lầu, trong lúc đó, cả hai đều không mở miệng. Trên người cậu thanh niên như có một cỗ ma lực khiến người ta muốn giữ im lặng, nhưng mà nếu không nói gì thì bầu không khí tệ quá, An Cúc Nhạc đành phải tìm đề tài để hỏi “Lần đầu hả?” Cậu thanh niên sửng sốt, gật gật đầu. “Phải.” “Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra, An Cúc Nhạc bấm công tắc đèn. Cậu thanh niên vẫn bình tĩnh như cũ, người bình thường mỗi khi sốt ruột thường hay nói nhiều, cậu ấy thì không, nhưng mà ban nãy thiếu tiền ở quầy, cậu ấy cứ đếm đi đếm lại mấy lần, sau khi vào thang máy, bước chân đi theo y cũng chậm lại, bây giờ vào trong phòng, ngay cả nhìn chung quanh cũng không dám. An Cúc Nhạc buồn cười, người trẻ tuổi, rốt cuộc cũng có điểm đáng yêu. Phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường, một phòng tắm, cùng với một cặp bàn trà và ghế dựa, không còn gì nữa. “Cậu muốn nằm trên, hay nằm dưới? An Cúc Nhạc tháo khăn quàng cổ, cởi cái áo khoác đã ướt hơn phân nửa, xoay người ngồi phịch xuống giường, hắt xì một tiếng rõ to. “Hôm nay tôi muốn bị thao, cho nên mặc kệ kế hoạch của cậu thế nào cũng phải phối hợp với tôi trước, sau này sẽ giới thiệu mấy anh trâu bò hung mãnh cho cậu, chịu không?” Trong giới có vài người đặc biệt chú ý đến trai tân, thích chơi trò dưỡng thành, nói thật An Cúc Nhạc chỉ cảm thấy phiền phức, trước tiên phải thăm dò, dạy dỗ từng chút, chỉ bảo tỉ mỉ, còn phải cẩn thận không để cho đối phương bị thương, nhưng mà… hầy, cô đơn chính là độc dược, thân thể cô đơn cũng dính độc, bây giờ quả thật không có cá thì tôm cũng được, y lườm lỗ mũi và đũng quần của cậu thanh niên một cái, âm thầm cầu nguyện bản lĩnh soi hàng của mình vẫn còn hoạt động. “Sao rồi, thao tôi được không?” Miệng nói lời ô uế, vẻ mặt y lại nhẹ nhàng khoan khoái. Đã đến nước này, nếu cậu ấy nói không, y cũng sẽ trói người lại hấp diêm. Cặp mắt dài hẹp của cậu thanh niên mở to, nhìn An Cúc Nhạc thong dong ngồi ở mép giường, hai tay y chống thẳng ra phía sau, bả vai hơi nhô lên, hình dạng rất đẹp, dưới áo choàng là một chiếc áo thun, có vẻ khá rộng, như ẩn như hiện… thật gợi cảm. An Cúc Nhạc đổi tư thế, bắt chéo hai chân, đôi chân y vô cùng thon dài, y gầy nhưng không phải kiểu gầy thiếu dinh dưỡng, mà là vừa đúng chuẩn, hiển lộ đường nét cân đối xinh đẹp. Mặt y nhỏ gọn, cằm nhọn, mặt mày sáng sủa, tóc mái lòa xòa che trán, tóc màu nâu, mắt cũng màu nhạt, dưới ánh đèn lờ mờ rẻ tiền của nhà nghỉ, trông như hai hòn đá mica sắc nâu. Thật là đẹp. Không chỉ đẹp bề ngoài, mà là toàn bộ… khí chất. Đỗ Ngôn Mạch sẽ không nói ra miệng, nhưng người này dường như sống để phô bày nét đẹp của mình. “Vậy đi, tôi coi như cậu đồng ý.” An Cúc Nhạc gãi gãi đầu, im lặng ít nói đến mức này cũng coi như là phẩm chất tốt, chỉ mong đến lúc lên giường cũng có thể duy trì, vùi đầu hì hục là được rồi. “Tôi đi tắm trước.” Dứt lời, y chuẩn bị đầy đủ vác đồ vào phòng tắm ── bao gồm cả túi xách và ví tiền, nói tóm lại một câu không thể không đề phòng kẻ khác. Đợi cửa nhà vệ sinh đóng lại, Đỗ Ngôn Mạch mới tò mò nhìn ngắm quanh phòng, đây là lần đầu tiên cậu vào nhà nghỉ, không giống miêu tả trên Google cho lắm, không có đèn led, không có giường xoay, tất cả đều rất bình thường, giống như ở nhà vậy, chỉ có mỗi mùi nước tẩy nồng nặc, cùng với mùi vị tình dục tích lũy nhiều năm xen lẫn vào nhau, chìm nổi trong không khí. Cậu ngồi xuống giường, ván giường cọt kẹt’ một tiếng, Đỗ Ngôn Mạch bị dọa giật nảy, nhưng vẫn ngồi yên, không dám nhún lung tung. Cậu hồi hộp không? Hình như có một chút, tuy nói cậu đánh bậy đánh bạ, ù ù cạc cạc bị mang đến đây, nhưng chuyện sắp làm tiếp theo, không phải cậu hoàn toàn không biết gì, cậu không có kinh nghiệm, nhưng người ta thì có, xem ra bọn họ sẽ làm đến bước cuối cùng kia… Cậu cương rồi. Mặt Đỗ Ngôn Mạch hơi nóng lên, may là da cậu sậm màu, nhìn không rõ lắm. Đũng quần căng chặt, nghẹn đến khó chịu, cậu đang nghĩ xem có nên lôi nó ra hóng mát một tí hay không, nhưng lại không biết chừng nào An Cúc Nhạc sẽ trở ra, đành phải dẹp bỏ ý định trong đầu. Sau đó, ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi. An Cúc Nhạc ở trong nhà tắm, đơn giản thoa một ít xà bông lên người, tiếp theo dội rửa. Y không hỏi cậu thanh niên kia là dạng nằm trên hay dưới, tóm lại dựa theo tâm trạng hôm nay của y, y không muốn làm top, huống chi còn top một cậu trai tân, chắc chắn mệt chết bỏ. Y tẩy rửa qua loa một chút, dạo này một lòng muốn tìm người thông ruột, ăn uống rất đơn giản, hơn nữa trước khi chơi 419, y lại càng không ăn bậy bạ. Cuối cùng, An Cúc Nhạc mặc vào áo thun và quần jeans, ra khỏi phòng tắm. Chỉ thấy cậu thanh niên ngồi ở mép giường, tư thế cực kỳ nghiêm túc, hệt như một người luyện võ nhiều năm vậy. Thấy An Cúc Nhạc đi ra, cậu chàng mới giương mắt lên, cũng không dám lộn xộn. Berger… An Cúc Nhạc phì cười một tiếng. “Tới phiên cậu.” Cậu thanh niên ngẩn ngơ, đáp một tiếng. “Ừ.” Cậu trai và An Cúc Nhạc đổi vị trí, đi vào phòng tắm tràn đầy hơi nước. Thừa dịp cậu thanh niên đi tắm không có gì làm, An Cúc Nhạc lấy ra bao cao su trong ví da, những thứ còn lại nhà nghỉ đều cung cấp, gần đó là gay bar, chủ nhà nghỉ hiển nhiên phải biết nắm bắt thị trường, gel bôi trơn cũng là dạng lỏng, coi bộ rất hiểu ý khách. Nhãn hiệu này cũng ổn, An Cúc Nhạc từng dùng qua, không dính lắm, xong chuyện tẩy rửa cũng dễ dàng, nghe đâu còn có thành phần dưỡng ẩm nữa. Y đổ gel ra lòng bàn tay chà xát một chập, sau đó cởi quần jeans và quần lót, xoa vùng dưới háng, lại nặn thêm một ít, nhét một lóng tay nhỏ vào miệng huyệt, ra ra vào vào, khuếch trương cho mình. “A…” An Cúc Nhạc khẽ thở dốc, hình như… lâu lắm rồi không làm. Y ngửa đầu nhìn chòng chọc trần nhà, bóng đèn halogen chẳng hề khớp với bầu không khí, có lẽ bị do khói thuốc hun nên thoáng hiện mảng đen, giấy dán tường trong góc thì bung hết một mảnh, chăn trải giường bên dưới thì in hoa thô thiển… chỉ khá hơn làm ngoài trời hơn một chút, cung cấp cho hai tên động dục giải tỏa áp lực, không cần tính toán chi li quá. Ngón tay y ra vào ở sau huyệt, lật khuấy bên trong, mấy đốt tay hơi cong cong, đè xuống chỗ đáy chậuvùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục, bên trong bắt đầu ướt át, niêm mạc tham lam hút lấy lóng tay, cảm giác trống rỗng khó nhịn ngày càng nặng, gương mặt trắng nõn của An Cúc Nhạc ửng đỏ, hơi thở tràn ra đượm mùi tình dục. “Hừm a…” “Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm bật mở, An Cúc Nhạc thở hổn hển, rút ngón tay ra, nhìn về phía cậu thanh niên… và thân dưới của cậu ấy, lập tức trố mắt. …Oh my god. Cậu thanh niên hình như cũng bị cảnh tượng này hù dọa, đôi chân thon dài trắng nõn của người nọ dang rộng, miệng huyệt ướt đẫm, ngập ngụa một màu hồng diễm lệ, dương vật dựng thẳng vẫn chưa cương hoàn toàn, hai chiếc túi mềm mại thả trên đáy chậu, bắp đùi của y trơn bóng như gốm sứ, gần như không có tí lông nào, lông ở vùng kín có phần sậm hơn màu tóc, nhưng vẫn không phải màu đen bình thường như người châu Á. So với những gì cậu từng thấy trong GV… quả thật rất khác biệt. Thân dưới của cậu nhanh chóng tăng nhiệt, cậu nhỏ trong nháy mắt đã sưng đến phát đau. Má ơi má ơi má ơi. An Cúc Nhạc há to miệng, thiếu chút nữa thì vỗ tay, không hổ là tuổi trẻ, tốc độ phản ứng nhanh hết sức. Cậu thanh niên toàn thân trần trụi, cả người nhỏ nước tí tách, dương vật của cậu ấy thẳng đứng, góc độ xinh đẹp, quy đầu bành trướng màu đỏ thẫm, bung ra dạng lập thể, hành thân thô chắc, xung quanh có gân xanh uốn lượn, hai túi buông thõng căng tròn, rất ít nếp nhăn, bộ lông đúng lúc che ở nơi ấy, đây chính là mức độ gợi cảm nhất của một người đàn ông. An Cúc Nhạc âm thầm bật ngón cái tán thưởng, trời đất ơi, cặp mắt của mình, khi chết nhất định phải quyên tặng, tạo phúc cho đồng bào nam nữ. Các loại báo cáo khoa học đều chứng minh, khả năng giường chiếu của đàn ông và kích thước cậu nhỏ không có quan hệ trực tiếp, nhưng mà… nói cho cùng, ngay lúc vừa cởi quần, nhìn thấy lạp xưởng hiệu Cầu Đen hoặc xúc xích Sĩ Lâm khổ bự, y tin rằng cảm giác của mỗi người khi ấy hoàn toàn khác nhau. Cây to dĩ nhiên đẹp, đối với chữ to này, con người bẩm sinh không có sức kháng cự. An Cúc Nhạc không khỏi tiến lên, nếu không cởi chắc y cũng không biết vóc dáng người trước mặt lại đẹp như vậy, làn da màu đồng thiếc nam tính, bắp thịt săn chắc, múi bụng rõ ràng, không phải loại rập khuôn do tập thể hình, mà là có một cách tự nhiên, chứa đựng năng lượng dũng mãnh. Có câu thiên nhiên thật hùng vĩ. An Cúc Nhạc tự cảm thấy mình kiếm được món hời, y vươn tay chạm vào cơ ngực rắn chắc của đối phương, thắc mắc tại sao người cậu ấy lại lạnh như thế. “Cậu tắm nước lạnh hả?” Đỗ Ngôn Mạch bình tĩnh trả lời. “Không tìm được công tắc.” “Phụt.” An Cúc Nhạc bật cười. “Sao không hỏi tôi?” Cậu thanh niên ngơ ngác chớp mắt, đúng là hỏi một câu cũng không phải chuyện gì to tát… Mặt cậu chàng đỏ lên, An Cúc Nhạc dừng lại, thầm đoán có lẽ do hồi hộp quá nên cậu ấy không nghĩ đến việc đó, điều này làm y mỉm cười, ngẩng đầu hôn cậu một cái, bàn tay trượt qua trượt lại trên mái tóc mỏng ướt sũng lạnh lẽo của cậu, nhẹ nhàng vân vê da đầu. Một cái chạm vào vô cùng dịu dàng. Đỗ Ngôn Mạch hơi ngẩn ra. Nhận thấy phản ứng của đối phương, An Cúc Nhạc rụt lại cái lưỡi vừa thè ra. “À, quên hỏi cậu, có cho hôn không.” Có một số người mắc chứng khiết phích với việc môi chạm môi, cảm thấy bạn tình lên giường thì được, hôn môi thì không, ngược lại An Cúc Nhạc không để ý đến việc này, lỗ nào chẳng phải lỗ, dịch gì chẳng phải dịch? Đỗ Ngôn Mạch lắc đầu, nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của An Cúc Nhạc, ánh mắt thâm thúy. “Được.” “Tốt quá rồi.” An Cúc Nhạc cười cười, lúc này mới vươn tay ra, vịn cổ cậu thanh niên, môi khẽ nhếch, áp lên phiến môi căng mọng kia. “Nghe nói, miệng của một người là nơi hấp dẫn nhất…” Nói xong, lưỡi y vểnh lên, khẽ ôm lấy cánh lưỡi của người đối diện, mời gọi không lời. Đỗ Ngôn Mạch đáp lại, quấn lấy lưỡi y. Thế là, hai người hôn nhau. Lợi Diệu DươngAn Cúc Nhạc một năm sẽ về thăm ông bà vài được xem là cuộc tụ hội gia tộc mấy tháng một lần, thân làm con cháu, An Cúc Nhạc không đi không tổ của An Cúc Nhạc ở ngay Đài Bắc, thậm chí còn khá gần khu vực thành phố, nhưng y thà rằng chi thêm nhiều tiền, sống riêng một mình... nguyên nhân rất đơn giản, toàn bộ nhà họ An từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều biết y là gay, không chỉ vậy, còn từng vì đàn ông mà tự nhiên, đó là chuyện xưa thật lâu ~ thật lâu ~ về trước ~~Vì thế quan hệ giữa y và bố mình vẫn như nước với lửa, không ai chịu nhường ai, nhưng gần đây y được đối đãi khá hơn hẳn, bởi vì cuối cùng kẻ lạc loài nhất ở nhà họ An không phải chỉ có mình y, mà còn cả anh họ An Vũ Minh cũng là thì thôi đi, kiếm một anh đàng hoàng để yêu đâu có khó, thế mà lại bẻ cong ông chủ quán bar góa vợ có một đứa con gái, làm cho chú ruột giận đến suýt tăng xông máu, đã vậy anh họ còn ráng đổ thêm dầu vào lửa “Bố cứ coi như bé gái kia là con sinh, nhà họ An chúng ta có thêm một đứa cháu ngoại, vậy tốt quá còn gì?”Thế là chú ruột lại tăng xông lần đâu còn có lần ba, lần bốn, An Cúc Nhạc không biết nên khen anh họ dũng cảm hay là khen sức sống đáng kinh ngạc của chú đây anh họ quyết đi theo chủ nghĩa không come out, hôm nay lại come out một cách dữ dội, khí thế ầm ầm, nghe nói anh cũng chướng mắt việc bố mình cứ chỉ trích tính hướng của em họ, thậm chí tự đắc mình gien tốt, kiếp trước xây cầu lót đường, làm biết bao việc thiện tích đức, nên mới sinh ra con trai bình thường, bây giờ bất thình lình bị đâm cho một nhát, ổng cũng trở tay không Cúc Nhạc hỏi thăm, anh họ chỉ cười xòa. “Ổng lớn tuổi rồi, chịu chút kích thích mới tốt cho tim mạch, thêm tuổi thêm thọ.”An Cúc Nhạc cũng cười. “Vậy em có nên làm theo chiêu này của anh, khai hết chuyện của mình ra không?”Anh họ bỗng nhiên chuyển sang mặt nghiêm túc. “Đừng lộn xộn, chuyện của em dám lấy mạng bốn lão hai nhà luôn ấy chứ.”Hai nhà, một bên ám chỉ nhà họ An, bên còn lại là nhà họ Lợi, nhà chồng của em gái mẹ nhà gọi chung là... “Khoan bàn đến cái này, anh có nghe qua An Lợi bao giờ chưa?”*An Lợi ghi và đọc giống Amway, một tập đoàn có trụ sở chính tại bang Michigan Mỹ, sử dụng hình thức marketing trực tiếp để bán nhiều loại hàng khác nhau. Ngoài ra “An lợi” hiện đang được cư dân mạng dùng với nghĩa là “đề cử“.Tóm lại có anh họ ra đỡ đạn, An Cúc Nhạc chắc mẩm lần này về nhà sẽ không quá khó khăn, ai ngờ vừa bước vào phòng khách, bầu không khí như mây đen sương mờ, giống như có người mới chết vậy. Hầu hết thành viên của hai nhà An Lợi đều tề tựu đông đủ, trong số đó, em song sinh với mẹ ruột An Cúc Nhạc, dì Lợi, lúc này rõ ràng trông tàn tạ hơn mẹ An Lợi tựa vào người chị mình khóc rưng rức, ba chú bác ngồi kế bên, miệng ai cũng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt ưu đang đóng phim à? An Cúc Nhạc hơi sửng sốt, thím Từ giúp việc ở một bên đi tới. “Thiếu gia về rồi.”“Ừ.”Nhà họ An làm kinh doanh, coi như có chút tiền, đó cũng là một trong những nguyên nhân An Cúc Nhạc không chịu áp lực kinh tế, có thể thỏa thích làm xằng làm quan mà nói, nhà họ Lợi nghèo hơn nhiều, hai chị em song sinh, lấy chồng cùng một ngày, nhưng vận mệnh lại khác nhau rất thấy An Cúc Nhạc, dì Lợi không khỏi dang tay ra, nét mặt mừng rỡ, cứ như trông thấy tình yêu và hy vọng của đời mình. “Tiểu Nhạc, đã lâu không gặp, để dì nhìn con một chút nào...”“......” Xưa nay y và người nhà họ Lợi chẳng thân thiết gì, đột nhiên sốt sắng như vậy, đúng là hết sức khó vấn mà trò mèo mặt ngoài ai lại không biết diễn? An Cúc Nhạc mỉm cười đi tới chỗ dì Lợi, gọi một tiếng “Chào dì.”“Lâu rồi không gặp con, con càng ngày càng xuất sắc, chẳng như cái thằng nhà dì...”Hiếm khi thời tiết tốt, An Cúc Nhạc không muốn nghe chuyện liên quan đến người kia, y cắt lời dì “Hả, sao cơ? Anh Dương cũng giỏi mà.”Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc, dì Lợi lại khóc nấc, lúc này khóc đến độ có thể so với bộ phim dài tập của đài nào đó, hoặc là hiếu nữ áo trắng. “Số dì khổ quá! Gả cho ông chồng vừa nghèo vừa vô dụng vừa hủ lậu, sinh thằng con trai thì lăn lộn xã hội đen, bây giờ, bây giờ... bây giờ vừa ra tù lại mắc bệnh gan, nó là tim gan của dì, dì có thể cắt hết gan cho nó, thế mà...”“......” Ai tóm tắt trọng điểm cho y với?May là anh họ luôn hiểu thấu lòng y, nhích lại gần giải thích “Anh Dương mắc bệnh gan, cần cấy ghép, nhưng dì bị viêm gan B.”“Hả.” Bệnh gan? An Cúc Nhạc thật sự không tài nào tưởng tượng nổi cái kẻ... không ai bì kịp? Kiêu căng ngạo mạn? Nói chung là gã đàn ông chỉ có thể dùng sáu chữ “rác rưởi không thể tái chế” để hình dung, vậy mà lại suy đồi tới mức cần cấy gan để Diệu Dương ơi Lợi Diệu Dương, anh cũng có ngày hôm Cúc Nhạc lầm bầm trong lòng, lười hỏi tình trạng bệnh, nhà họ Lợi chỉ có hai vợ chồng già, nhưng chú Lợi luôn xem thường con trai, ông thở hổn hển nói “Chết cũng tốt, mấy năm nay nó đã gây không ít nghiệp chướng.”Đúng trọng tâm đó chú. An Cúc Nhạc thật sự muốn bấm like cho chú Lợi khóc lóc “Nó là con trai tôi hoài thai chín tháng dứt ruột đẻ ra! Nếu không phải người làm cha như ông vô dụng, nó cần gì chạy đi làm xã hội đen...”Ấy không không, đó là do bản chất của hắn ta như vậy, trời sinh đen sẵn Cúc Nhạc siết chặt cổ tay trái, cả gia tộc chỉ có mỗi anh họ biết được quan hệ “đặc biệt” giữa y và Lợi Diệu Dương, An Vũ Minh kéo y sang một bên, nhắc nhở “Đợi lát nữa bất luận dì cầu xin thế nào, em đừng bao giờ đồng ý, biết không?” “......” An Cúc Nhạc đại khái hiểu được đầu đuôi ngọn ngành, hiến gan cần quan hệ huyết thống năm đời hoặc quan hệ họ hàng, bên nhà họ Lợi chắc chắn có vấn đề không hiến được, vậy nên mới nhớ đến nhà họ An miễn cưỡng xem như có chút quan hệ, mà trong nhà họ An, dì Lợi và mẹ An là chị em sinh đôi, gần gũi với nhau nhất, gan của An Cúc Nhạc có tỷ lệ sử dụng thành công cao số một.*Các chuyên gia cho biết lâu nay, do lo ngại ảnh hưởng đến sức khỏe và tuổi thọ sau khi hiến gan nên nhiều người không nghĩ đến việc hiến. Tuy nhiên, khoa học đã chứng minh gan sẽ tái sinh, nghĩa là khoảng một tuần sau khi hiến, thể tích gan sẽ tăng thêm khoảng 10-20% và sau một năm sẽ đạt khoảng 80-90% so với ban kiện tiên quyết là y chưa bị ai đó thao nát nhiên, dì Lợi vừa khóc vừa ấp úng “Tiểu Nhạc, anh Dương của con từ nhỏ đã thương con, chắc con không bỏ mặc nó bệnh nặng như vậy chứ? Con có thể nào, có thể nào làm kiểm tra, cân nhắc thử xem...”An Cúc Nhạc nhún vai. “Được, để con tìm ngày đi kiểm tra, nếu như không thành vấn đề, vậy lấy gan của con đi.”Mọi người giật mình, không ngờ việc lớn như thế lại bị y xem như chuyện cỏn con, dì Lợi nghe xong, kích động đến mức suýt quỳ xuống cảm ơn An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc vội đỡ dì “Thôi đừng dì ơi.” Trong lòng thầm nghĩ nếu dì biết “quan hệ” giữa con và con trai dì, chắc dì không phải quỳ cảm ơn mà là cho con một bạt cảm giữa mẹ An và em gái rất tốt, nhưng nói sao An Cúc Nhạc vẫn là con cưng của bà. “Tiểu Nhạc, con đã nghĩ kỹ chưa?”“Điều kiện tiên quyết là chức năng gan của con phải bình thường, có khi kiểm tra xong, ngay cả con cũng cần hiến gan ấy chứ.” Y nói An quở trách “Cái thằng này!”Tóm lại dì Lợi tìm được hy vọng, không ngừng nói cảm ơn, mặc dù bố An định phản đối, nhưng nghĩ lại con trai mình khỏe mạnh, hiến gan cũng không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, tốt xấu gì cũng là con trai của em gái sinh đôi mà bà xã yêu quý, tuy rằng hai nhà không qua lại nhiều, nhưng đâu thể nào hoàn toàn mặc kệ, con trai cũng đã đồng ý, nếu mình không chịu giúp, vậy thì có hơi không hợp tình người lại, An Vũ Minh sắc mặt xám ngoét, anh không quản được các vị trưởng bối, chỉ có thể kéo An Cúc Nhạc sang một bên “Em là thánh mẫu hả! Tim của em bị nó bóp nát chưa đủ à, lần này còn cắt gan cho nó, lần sau có phải dạ dày phổi thận đều mặc nó moi hết không?”An Cúc Nhạc mở tay ra “Mấy năm nay em dày vò gan đâu có ít, hợp hay không còn chưa biết mà, còn chuyện kia thì... xưa như trái đất rồi, trí nhớ của anh họ tốt thật, mỗi ngày em ăn bạch quả còn chưa nhớ nữa là.”*Bạch quả có thể giúp tăng độ minh mẫn, nó được sử dụng chủ yếu như các chất làm tăng trí nhớ và sự chú ý, cũng như là tác nhân chống chóng Vũ Minh nhìn động tác thỉnh thoảng xoa cổ tay trái của y, thầm nghĩ tốt nhất là vậy cách đây n năm, cái tên Lợi Diệu Dương lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời y, không phải An Cúc Nhạc không sầu não, nhưng sầu não ở chỗ... ngay cả bộ dạng của hắn ta, y cũng quên tuốt luốt, chỉ còn chút vụn ký ức chẳng vui vẻ gì rớt lại trong mạch máu, ở nơi dây thần kinh yếu ớt nhất, nảy một cái là mẹ nó đau, không ngờ y lại còn đau vì tên cặn bã nọ, hoặc là đau cho chính bản thân mình, đau cho tuổi thanh xuân bị lãng phí, đau cho quãng thời gian đẹp nhất đời người bị giẫm đạp bởi một kẻ không nay về sau, cuộc đời y, sẽ không yêu đương mệt mỏi, y cắt cổ tay trái, yêu không không muốn yêu nữa. Chương 1 Cậu hại anh táo bón, anh cho cậu lòi trĩ luôn Today isn't my day. Từ trước đến nay không biết có bao nhiêu quyển tiểu thuyết thích mở đầu bằng cái câu cũ rích này, Google một phát chắc phải ra hơn kết quả tìm kiếm chứ chẳng chơi. Mà thường thường mỗi khi câu này được trưng dụng, nó đồng nghĩa với việc nhân vật chính của chúng ta đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ, cực kỳ éo le. Ít ra thì, An Cúc Nhạc tự cảm thấy số mình quá xui xẻo. Trong quán bar, tiếng người ồn ào. An Cúc Nhạc hiện đang cắm chốt tại một Gay Bar nằm ở quận Tín Nghĩa, nơi này chỉ dành cho những khách hàng có nhu cầu vào chơi, muốn vào cửa căn bản phải có thẻ hội viên, mà muốn xin thẻ hội viên, một là phải có người tiến cử, hai là phải báo cáo nghề nghiệp hợp pháp và chứng minh khả năng tài chính, ba là phải ký vào bảng cam kết, hội viên sẽ chịu trách nhiệm với tất cả hành vi của mình, không liên quan gì đến quán, trong trường hợp cần thiết, nhân viên có thể gọi mấy ông bảo vệ vạm vỡ tới đuổi bạn ra ngoài. *quận Tín Nghĩa quận sầm uất nhất Đài Bắc. Đổi lại, quán bar luôn cung cấp những loại rượu hiếm hạng sang, các tiết mục sân khấu hoa lệ đẹp mắt, ngay cả bồi bàn cũng toàn những cậu chàng khôi ngô đã trải qua đào tạo chuyên môn trước khi ra đứng quán... Hiển nhiên, khách hàng cũng toàn dân đẳng cấp, bất kể là hình thức bên ngoài hay nghề nghiệp thực tế. Mập như heo ốm như khỉ, king kong barbie, tha hồ mà chọn, một khi vừa ý, nhà trọ sát vách, trình thẻ hội viên sẽ được giảm giá, đây quả thật chính là hệ thống cộng sinh hoàn hảo không chê vào đâu được. *king kong barbie ý nói những người mặt xinh barbie như dáng như king kong. An Cúc Nhạc là khách quen của quán bar, nhưng cái tên Kiều Khả Nam ngồi kế bên thì không. Cậu ta chỉ chuộng những chốn bình dân giản dị, hơn nữa còn thích uống rượu, nhưng mà một ly ở đây ước chừng bằng với giá một bữa ăn của cậu. Kiều Khả Nam trời sinh cần kiệm, mặc dù có người yêu giỏi kiếm tiền làm thần tài, cậu vẫn không tiêu xài phung phí như trước. Có điều, hôm nay chính là sinh nhật của Lục Hành Chi, nửa kia của Kiều Khả Nam. Trời to đất to, sinh nhật ai người đó to nhất, đã thế năm nay sinh nhật của Kiều Khả Nam, Lục Hành Chi chả biết đào đâu ra một chiếc điện thoại di động, ngoại trừ hai số 09 đằng đầu, tám số còn lại đều là ngày sinh dương lịch của Kiều Khả Nam, không trật số nào. Bản thân điện thoại đã đắt, nhưng điều thật sự quan trọng là... ý nghĩa đằng sau nó. Lúc đó An Cúc Nhạc phán thế này "Lão ấy thâm thật, vậy thì mai mốt cậu đưa số cho ai coi như nhắc khéo sinh nhật mình với người ta luôn còn gì." Kiều Khả Nam cười hế hế, lấy lại di động, thật ra cậu chỉ dùng số này để liên lạc với Lục Hành Chi và bạn bè thân thiết như An Cúc Nhạc mà thôi, nói gì thì nói... cũng ngại lắm chứ. An Cư Lạc Nghiệp Chương 1 Đại Đao Diễm/ Hạ Diễm 09/12/2016 Giới thiệu-//-Chuyện về một em trai tân vác hàng khủng đi thu phục đóa cúc tinh đêm đêm bùng Mặt than xử nam trung khuyển công x Yêu nghiệt dụ thụCả truyện 1×1, HE, không phản công, không đổi công, hố mìn vô kể, nếu nhìn trúng có thể quên nó khác đạo đức suy đồi, thấp kém hạ lưu, hành văn hỗn tạp, văn nói đan xen với văn viết, khẩu ngữ Đài lẫn lộn với Đại lục, ai chịu không nổi mời đi đường vòng lời tác giả hổng phải tui = Lời tui Thích truyện này ở chỗ, H rất đã, công dễ thương trung khuyển, nói chung là hợp ý tui, mong mọi người cũng thích = Gỡ lôi trước trước khi gặp em công, anh thụ từng có một thời 419 hoành tráng chỉ nhắc qua chứ không tả chi tiết, nhưng sau khi gặp công thì chỉ có công thôi ̄▽ ̄ Còn công thì... khiết còn hơn nước tinh khiết ╮╯▽╰╭ReviewTừng thê thảm trong tình cảm một lần, An Cúc Nhạc từng rạch tay thề không bao giờ yêu nữa, ai ngờ lại gặp được cậu bạn nhỏ Đỗ Ngôn Mạch. Buổi đầu gặp gỡ, vì ưng ý thân hình đối phương, Cúc ca ca dụ dỗ em nhỏ 419 luôn. Ai dè H một hồi thì phát hiện thằng bé còn một tháng nữa mới 16 tuổi, ông chú “Hoa Cúc” mém nữa té giường, một đường quất ngựa truy phong. Thế nhưng, đã ăn em nó rồi thì mơ tới chuyện quẹt mỏ đi. Thằng bé có cho thì ông trời cũng quyết chẳng Ngôn Mạch là đứa trẻ thiếu thốn tình cảm lại đang khổ sở thầm yêu một người không thể bày tỏ. Lần này, gặp được anh trai vừa thỏa thú tính vừa thỏa tình cảm, em trai nhỏ quyết tâm bám riết không hay, hài hước có, đau lòng có. Công thụ thương nhau lắm và thật ra cũng chả có mấy đoạn về tình đầu đâu. Hố của nó là thụ trước khi gặp công thì hoa tâm và yêu nghiệt. Với mình điểm này cũng bình thường, mình chỉ ngại mỗi tội là truyện này thịt nhiều quá thể trong khi mình là dân thích xôi tí thịt Bạn đang đọc truyện trên 18+ Muốn cắm vào “Chờ chút, cậu… cậu nằm xuống.” An Cúc Nhạc ngăn cản động tác mơn trớn của cậu thanh niên, cửa sau của y tê dại tột cùng, nhìn dương vật của cậu ấy lắc lư ở đằng kia, y nhịn không được, muốn mau chóng nếm vị. Y đè Đỗ Ngôn Mạch xuống giường, tỉ mỉ thưởng thức thân thể màu lúa mạch cường tráng của cậu ấy, cái loại gợi cảm và nam tính của đàn ông chuẩn làm cho cổ họng y thít lại, bụng dưới nóng ran. Cậu thanh niên đã bắn một lần, nhưng dương vật vẫn cứng ngắc như trước, trai tân tốt ở điểm đó, pháo nhiều, có thể chiến bất cứ lúc nào. An Cúc Nhạc bảo cậu thanh niên nằm chống tay, còn y thì trèo lên người cậu ấy, nhoài người về phía trước, lấy gel bôi trơn trên tủ đầu giường. Tư thế này khiến cho cả lồng ngực của y dán lên mặt cậu thanh niên, đầu vú xẹt qua chóp mũi của đối phương, Đỗ Ngôn Mạch thè lưỡi ra liếm, như thể đã mút nghiện. An Cúc Nhạc kêu “a” một tiếng, tuỷ sống tê rần, một tay vớ lấy tuýp gel bôi trơn, tay còn lại thì bóp phần thịt trên quy đầu trơn mịn của cậu thanh niên, hung dữ cảnh cáo “Đừng có lộn xộn!” “Anh không thích hả?” Đỗ Ngôn Mạch hỏi lại một cách đứng đắn, An Cúc Nhạc nhất thời á khẩu. Không thích chỗ nào chứ? Trái lại rất thích nữa là khác, cho nên mới lún sâu vào mãi, đến giờ vẫn chưa làm được chuyện quan trọng. “Đợi lát nữa… Chờ cậu cắm vào, tùy cậu muốn liếm sao cũng được.” “Ồ.” Cậu thanh niên dường như rất chờ mong, mi mắt chớp chớp, bộ dạng này đúng là giống hệt con chó Berger hồi nhỏ nhà hàng xóm y nuôi, mới gặp thì tưởng nó dữ lắm, không dám tới gần, sau này cố lấy can đảm sờ nó một cái, thế mà nó lại cúi đầu, ngoan ngoãn mặc cho y vuốt lông… Lúc ấy An Cúc Nhạc hồi hộp lắm, mặc dù sau đó bị cắn ngược một cái, y vẫn cảm thấy con chó kia chỗ nào cũng tốt. Đương nhiên, bị cắn là đáng đời y, ai bảo được một tấc lại muốn tiến một thước, bị nó sủa cảnh cáo, y lại cho rằng nó đã quen mặt mình, đưa tay ra cản, kết quả tất nhiên là… Được rồi, con chó kia tên gì nhỉ? “Cậu…” Đỗ Ngôn Mạch “Hả?” An Cúc Nhạc định hỏi, nhưng lời muốn nói tắc nghẹn. Y thường không để ý chuyện riêng tư của đối tượng tình một đêm, cậu nhỏ đủ lớn, dáng người đủ đẹp, mặt mũi đủ nhìn là được. Cậu thanh niên có đủ ba điều, tốt lắm, An Cúc Nhạc tự cảm thấy mình không cần thâm nhập quá sâu, vì thế nuốt lời trở vào. Đỗ Ngôn Mạch nhận ra có điều không ổn, vội hỏi “Chuyện gì vậy?” “Không có gì.” An Cúc Nhạc cười cười, tùy tiện hôn lên môi cậu thanh niên, cầm tay cậu ấy, nặn gel bôi trơn vào lòng bàn tay cậu. “Mở rộng… cho tôi.” Cậu thanh niên nhếch lông mày. An Cúc Nhạc “Không biết nằm chỗ nào hả?” “Không phải,” Đỗ Ngôn Mạch thu lại tầm mắt đang nhìn chất lỏng trong lòng bàn tay, rồi lại liếc liếc huyệt nhỏ giữa đùi y, có chút hồi hộp. “Vào được… thật sao?” An Cúc Nhạc sửng sốt, lập tức bật cười. “Cậu đang tự khen súng mình to trá hình đấy à?” Cậu thanh niên đỏ mặt, bản thân cậu biết cái ấy của mình đúng là không nhỏ, nhất là so với bạn cùng lứa. “Em… sợ anh bị thương.” Thật ngây thơ. “Tôi quả thật rất sợ bị thương, vậy nên… cậu phải cẩn thận một chút, tôi sẽ nói cho biết cậu cảm giác ở nơi đó, vị trí của đa số bot đều không khác gì mấy, may là móng tay của cậu ngắn. Nhớ kỹ, từ nay về sau trước khi lên giường với người ta phải cắt móng tay gọn gàng, điểm này rất quan trọng.” “Ồ.” Cậu thanh niên gật đầu, vẻ mặt nghe lời dạy bảo. An Cúc Nhạc vô cùng hài lòng. Y chọn đàn ông, ngoại trừ dùng cột trên để đoán cột dưới lớn hay bé, một điểm mà không ai biết nữa là ── y sẽ nhìn móng tay. Người biết chăm sóc bàn tay cẩn thận, lên giường thường sẽ không quá thô lỗ, thậm chí vui vẻ phát huy kỹ xảo của mình, huống chi niêm mạc và đường ruột yếu ớt, rất dễ bị nhiễm trùng, có chịu suy nghĩ lo lắng thay đối phương hay không là điều rất quan trọng. Cậu thanh niên mới làm lần đầu tiên, An Cúc Nhạc không phủ nhận mình có tư tâm, muốn dạy cậu ấy những cách làm phù hợp. Có lẽ… mai này khi lên giường với người trong lòng thật sự, cậu ấy có thể đối xử với người ta thật tốt. Vậy thì thế giới càng hòa bình. “Ngón tay… cắm vào.” Y điều chỉnh tư thế một chút, giạng chân ngồi trên người cậu thanh niên, nâng eo lên, cặp mông khẽ vểnh ra sau. “Trước tiên thoa gel bôi trơn ra tay, đừng để lạnh quá, ấm một chút mới tốt, lạnh quá bụng sẽ đau.” “Ừm.” Cậu thanh niên làm theo, bụm gel lại cho ấm, bôi lên ngón trỏ, thong thả đút vào. Cửa sau của An Cúc Nhạc mẫn cảm, mỗi lần bị cắm vào, thắt lưng lập tức run lên, bật ra một tiếng rên nhẹ. Ngón tay của cậu thanh niên ướt át, độ ấm vừa đúng, đường ruột ban đầu đóng chặt của An Cúc Nhạc hé mở, niêm mạc tham lam ngậm mút, y vừa thở gấp vừa ra hiệu. “Xoay… xoay vòng đi, làm ướt xung quanh.” “Được.” Cậu thanh niên xoay tay, mơn trớn mỗi một tấc bên trong cơ thể An Cúc Nhạc. Bên trong y phát run, co lại hút lấy, một ngón tay căn bản không quá khó chịu, huống chi An Cúc Nhạc kinh nghiệm đầy mình, y vội nói “Rút ra, sau đó khép hai ngón lại… cùng cắm vào.” Lần này cậu thanh niên không lên tiếng trả lời, cậu ấy rất tập trung, hơn nữa không cần nhắc nhở, cậu đổ một ít gel bôi trơn lên tay, bụm lại làm ấm, rồi mới luồn vào trong kẽ mông của An Cúc Nhạc. Trẻ nhỏ dễ dạy. An Cúc Nhạc âm thầm vỗ tay khen ngợi cậu chàng. Đối phương dường như vẫn nhớ miệng huyệt của An Cúc Nhạc mẫn cảm, cậu không trực tiếp đâm vào, mà là dùng ngón tay liên tục vân vê xung quanh khe mông, nắn mềm nơi đó. An Cúc Nhạc sướng muốn chết, y bấu chặt lưng cậu thanh niên, cố sức hít hơi, trán nóng rần, khóe mắt ngân ngấn nước. Thoải mái thật đấy. “Đừng… đừng nắn mãi…” Y sắp chịu hết nổi, chỗ đó quá mẫn cảm, đôi lúc lên giường với người ta đều ráng nhịn xuống, dâm đãng không xấu, nhưng xấu ở chỗ quá dâm đãng, người khác sẽ không đối xử cẩn thận với bạn, xem bạn như đồ chơi, như thể muốn làm gì cũng được. Thế nhưng cậu thanh niên không nghĩ đến phương diện đó, có lẽ ── cậu ấy còn chưa hiểu. “Sao vậy? Em làm không tốt à? Em cứ tưởng anh thích.” “A…” Đúng là y thích thật, rất thích nữa là khác, có ai lại không thích chỗ đó được vuốt ve thoải mái như thế chứ, huống hồ động tác của cậu ấy lại kỹ càng chu đáo như vậy, khiến người ta muốn nhũn ra. Bạn đang ? “Thích chứ, cậu làm rất khá, nhưng mà tôi… cũng muốn nếm thử mùi vị vật này của cậu.” An Cúc Nhạc bóp rễ thịt của cậu thanh niên, đối phương nức nở một tiếng, hít vào một hơi, may là vừa bắn một lần, dương vật run run hai cái, không có bắn ra. Đỗ Ngôn Mạch làm theo lời y, cắm vào hai ngón tay, lần này hơi vất vả một chút, nhưng cảm giác tuyệt vời, bên trong mềm nóng, niêm mạc bị gel bôi trơn hoặc chất dịch tiết ra làm ướt, nhiệt độ hơi cao, bề mặt không đồng đều, nhưng khá là mềm mại. An Cúc Nhạc cử động eo, giúp ngón tay của cậu thanh niên đâm vào phía trước, vị trí của tuyến tiền liệt thông thường đều nằm ở chỗ đốt ngón tay thứ hai, gần ngay bao tinh hoàn. Nghe An Cúc Nhạc nói vậy, Đỗ Ngôn Mạch giống như tự hiểu được, cậu làm theo hướng dẫn của An Cúc Nhạc, chuyển động ngón tay, không biết chạm phải chỗ nào, người bên trên bỗng nhiên căng cứng, thở dốc một hơi “A, đụng trúng, đụng trúng rồi…” Giọng y cất cao, làn da ban đầu vốn đã ửng hồng trơn láng, bây giờ màu sắc càng thêm quyến rũ, Đỗ Ngôn Mạch xoa nhẹ một cái, bên trên vã mồ hôi hột, cậu dùng lưỡi liếm đi, mùi vị mặn chát, gợi tình không thể tả. Ngón tay cậu liên tục gây rối, nhớ rõ chỗ An Cúc Nhạc mới vừa có phản ứng, cậu uốn cong đốt ngón tay, nhấn đè bên trong, ngón tay cậu rất dài, vì thế có thể mò đến một điểm hơi gồ lên, không biết là viên thịt hay thứ gì đó, cậu dùng sức ấn chỗ lồi lên, An Cúc Nhạc hét một tiếng, lập tức chuyển sang nức nở. “A ư…” Tay của Đỗ Ngôn Mạch đã chọt đến tuyến tiền liệt của y. Tuyến tiền liệt là một khối cầu đầy đặn, nối liền với niệu đạo, có thể kích thích gây cương, độ lực của cậu thanh niên vừa đủ, hai ngón tay tạo áp lực tới lui cách lớp ruột thẳng, niêm mạc mềm mỏng, cảm xúc càng rõ ràng, chân An Cúc Nhạc bủn rủn, dương vật đằng trước cương cứng rỉ nước, như thể không kiềm chế được. “Đừng, đừng… A!” Còn chưa kịp nói hết câu, Đỗ Ngôn Mạch đã đút vào ngón thứ ba. Lúc này cậu không hỏi nữa, nhưng vẫn thận trọng đảo quanh lối vào, ngón trỏ và ngón giữa đâm chọc trong đường ruột, vuốt ve chỗ mẫn cảm nhất của đối phương, ngón cái thì ma sát trên cơ vòng, thắt lưng An Cúc Nhạc tê rần, y sắp chống không nổi, dương vật nong nóng tê dại, phần đỉnh ngứa ngáy, dâm dịch chảy xuống dính đầy thân dương vật, đồng thời làm ướt cả lông mu trên bụng cậu thanh niên. An Cúc Nhạc thở phì phò, ánh mắt rời rạc, có đầy đủ gel bôi trơn ở màn dạo đầu, mặc dù ngón thứ ba có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn bị miệng huyệt tham ăn nuốt vào. Chặt… quá. Cả đầu ngón tay bị ghìm chặt, cảm giác hơi đau, tuy tuổi còn trẻ nhưng Đỗ Ngôn Mạch không quá mức kích động, cậu yên lặng chờ An Cúc Nhạc thích ứng. Trong quá trình này cậu như ngại chán, chuyển sang liếm ngực An Cúc Nhạc, hôn xương quai xanh và ngực y, chỉ là một cái hôn đơn giản mà thôi, phiến môi mềm mại dán lên da thịt rất thoải mái, làm dịu cảm giác kích thích quá độ trên người An Cúc Nhạc. Y khẽ nới lỏng mông, ba ngón tay của Đỗ Ngôn Mạch thừa dịp này chuyển động, thậm chí còn có ý định tách ra, An Cúc Nhạc trợn to mắt, siết lấy cậu thanh niên. “A a a… căng quá… không được… ưm…” Quả là mở rộng, mở rộng đến tận cùng, niêm mạc của y bị ép mở, chất lỏng ướt át từ bên trong nhỏ xuống, cậu thanh niên rút ra một chút, dùng ba ngón cùng nhấn tuyến tiền liệt của y, lần này không giống cách chọt nhấn ban nãy, hình như cậu ấy… muốn nắm viên thịt kia, kéo nó lên khỏi đường ruột. “A ──” Chuyện này quá kích thích! An Cúc Nhạc bị đau, nhưng trong đau đớn lại xen lẫn dục vọng khó tả tê dại đến tột đỉnh, cảm giác như được người xoa bóp, xoa chỗ cần xoa nhất, sau đau đớn là cực lạc. An Cúc Nhạc thật sự chịu không nổi, luồng khoái cảm này kéo dài tới niệu đạo của y, cả cây dương vật có cảm giác mãnh liệt như thể đụng một cái là bắn ngay, tinh hoàn phồng lên, chất lỏng trong suốt ở tuyến tiền liệt hòa lẫn với tinh dịch, môi y khẽ nhếch, ánh mắt mê ly, phảng phất như đường hô hấp bị tổn thương, y không khỏi rướn người lên, mò tìm bao cao su, nhưng cả người đang ở sát ranh giới cao trào, đầu óc không sử dụng được. “Ở đâu rồi…” Đỗ Ngôn Mạch “Cái gì?” “Bao cao su.” Cuối cùng An Cúc Nhạc cũng mò tới, vừa nãy lấy gel bôi trơn, y không cẩn thận quét nó xuống dưới giường. Y vội vã cởi bao bì, hít một hơi, hôn lên môi Đỗ Ngôn Mạch. “Chờ, chờ một chút, đeo cho cậu.” Đỗ Ngôn Mạch đương nhiên có thường thức ở phương diện này, cho dù không có thường thức cũng biết Google hoặc xem TV. Cậu điều chỉnh vị trí một chút, gập bàn chân lại, để hai chân hơi tách ra, động tác này dùng đến đường cong thân thể của cậu, nó uốn lượn trông đẹp vô cùng, da thịt màu mật ong phủ một lớp mồ hôi, trông hệt như pho tượng với tỷ lệ hoàn hảo, nhưng có thêm sức sống sinh động mà tượng thạch cao không có. Nhất là dương vật, cao ngất thẳng đứng, phần da thừa ở quy đầu đã sớm được đẩy về phía sau, làm cho quy đầu càng thêm thô to chắc nịch. Phần đỉnh của cậu ấy rất lớn, múi thịt ở cổ quy đầu dương vật đặc biệt dày, An Cúc Nhạc ngơ ngác đeo bao cao su cho cậu thanh niên, bao cao su hơi chặt, cậu ấy có vẻ khó chịu, rên “a…” một tiếng. Bao cao su là do An Cúc Nhạc mang đến, chất lượng không tệ, y hôn nhẹ lên dương vật đối phương như trấn an, vừa xoa hai túi no đầy của cậu ấy, chậm rãi vuốt bao cao su xuống. Qua phần đỉnh, tiếp theo dễ dàng hơn, bao cao su không màu, thế nhưng cảm giác đeo bao vẫn còn đó, nó che chắn màu sắc tươi sống nguyên bản của cậu thanh niên. An Cúc Nhạc cảm thấy hơi đáng tiếc, y thích màu cậu nhỏ của Đỗ Ngôn Mạch, non trẻ, đẹp mắt, tươi sáng, tuy rằng y thích vừa sậm vừa thâm, nhưng mà đỏ thẫm chênh lệch như vậy, điểm xuyết thêm gân xanh rõ ràng, màu sắc sạch sẽ, không tệ tí nào. Y liếm liếm môi, đổ thật nhiều gel bôi trơn, giống như xối sirô lên bánh waffle, thẳng đến khi dương vật của đối phương ướt đẫm, lúc này y mới nhích eo, dùng tư thế giạng chân, mở hai chân ra. Bây giờ không cần y hạ lệnh, cậu thanh niên tự biết làm thế nào, cầm lấy dương vật của chính mình, giữ nó cố định. An Cúc Nhạc nở nụ cười, hôn lên mí mắt cậu thanh niên, tứ chi Đỗ Ngôn Mạch giật giật, bụng dưới khẽ siết lại. Hình như đây chính là chỗ nhạy cảm của cậu ấy, đáng yêu thật, An Cúc Nhạc rất thích. “Có thể… vào rồi.” “Ừ.”

đọc truyện an cư lạc nghiệp